Chọn thời gian mua hàng: Không mua sắm và chọn lựa vào thời điểm cuối tuần, đợt nghỉ lễ Tết, Nếu như bạn trễ hẹn quá nhiều lần, hoặc họ không giao giờ bạn có nhu cầu được, thì họ hoàn toàn có thể báo lên khối hệ thống là deals giao không thành công. Đối với hành lang tuyến, tổng toàn tuyến có 80 khoảng néo, đến thời điểm hiện nay đã bàn giao được 50/80 khoảng néo cho nhà thầu thi công. Còn tồn tại 30 khoảng néo, trong đó có 4 khoảng néo trên địa bàn tỉnh Bắc Giang và 26 khoảng néo trên địa bàn tỉnh Lạng Sơn. Hẹn hò như lúc mới yêu. Vì thế, bạn nên dành thời gian làm những việc mình thích và dành chút không gian cho chính mình. Đó có thể là các hoạt động nhẹ nhàng, thư giãn như vẽ tranh, thuê thùa, chơi nhạc cụ… hoặc bạn cũng có thể dành cho mình một ngày để gặp mặt Những Gareth Bale, Antoine Griezmann, Neymar hay Eden Hazard từng được xem là người kế thừa của bộ đôi Lionel Messi và Cristiano Ronaldo. Nhưng hầu như đều đã sa sút. Vậy ai sẽ thay thế? Đặt hẹn, đề xuất thời gian, hủy hẹn hay chuyển thời gian hẹn nếu muốn nói bằng tiếng Anh thì bạn nên nói như thế nào. Dưới đây là những mẫu câu đặt hẹn bằng . Menu. . *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để nửa đêm, Cận Thời Xuyên một lần nữa lại từ phòng tắm ra, chỉ mặc một chiếc quần đùi, phơi trần nửa người trên cho người nằm trên giường thưởng thức. Thế nhưng, người trên giường đã mệt chẳng ngóc đầu dậy nổi chứ nói gì đến thưởng thức Lai dám chắc mấy năm mình học động vật học đều uổng phí hết rồi. Vốn tưởng rằng đôi bên đều là lần đầu, không có kinh nghiệm cũng chưa quen với cơ thể đối phương, trong lần thăm dò đầu tiên chắc sẽ không quá lâu, không quá nhiên, cô sai hết rồi, sai trăm phần quên mất Cận Thời Xuyên là một gã đàn ông đã già mà vẫn còn trinh, là một đội trưởng Cận thể lực bất phàm và khả năng lĩnh hội nhanh nhạy, là một gã khổng lồ bằng xương bằng thịt, là một người có thể cày cuốc không bao giờ biết mệt đầu tiên còn tạm được, nửa giờ là xong, sau khi đỡ đau vẫn lết được người xuống giường đi tắm thì Cận Thời Xuyên vào. Thế là lại làm thêm một lần trong phòng tắm. Lần này không để ý thời gian nhưng cảm giác lâu hơn lần đầu và còn thay đổi tư thế đấy thì chân mềm nhũn nên được bế ra khỏi phòng tắm. Cứ tưởng là có thể yên thân ngủ khỏe đàn ông lại lật người lên, lại nữa… lại nữa… xong lại tiếp…Cuối cùng, Từ Lai bị làm suýt thì ngất, đến đầu ngón tay cũng chẳng muốn động đậy, chẳng buồn đi tắm nữa. Cận Thời Xuyên đã được thỏa mãn đi giúp cô lau người, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô nàng rồi mới đi Lai nhìn tấm lưng uốn lượn của gã đàn ông, những đường cong gợi cảm, lưng hùm vai gấu, bờ mông cong cong, đôi chân dài mà mặc quần thì sẽ cực kỳ ưa nhớ đến ít phút trước người này còn đang không biết mệt mỏi ở trên người mình, mặt cô đỏ lên, co người lại, chui vào trong giường lún xuống. Từ Lai quay lưng về phía Cận Thời Xuyên, đang mơ màng sắp ngủ thì cảm thấy có một cánh tay dài vươn tới kéo người mình, nhưng mệt quá rồi, không mở nổi mắt nữa rồi. Cơ thể chạm vào lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông, hương sữa tắm ngập tràn trong cùng, cô vẫn phải hé mắt ra nhìn Cận Thời Xuyên, xòe bàn tay trái có đeo nhẫn ra hỏi anh “Cố ý chọn hay chọn đại vậy ạ?”“Gì kia?” Cận Thời Xuyên kéo bàn tay cô, dịu dàng ve vuốt.“Hai tay đan vào nhau là sẽ ra hình trái tim đấy.”Vừa rồi lúc anh tắm cô đã xem kĩ rồi. Mặt kim cương nhìn qua thì chỉ là hình trái tim nhưng nếu để ý kỹ thì khi hai tay đan vào nhau sẽ xuất hiện một trái tim nữa. Kỹ thuật chế tác này tuy cô không biết cụ thể là thế nào nhưng chắc chắn nó rất kỳ công.“Đặt làm theo yêu cầu đấy.” Cận Thời Xuyên hôn tay cô rồi lại tiếp tục sờ, “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã đưa tay về phía em, em quên rồi à?”Từ Lai lắc đầu, đôi mắt mở hẳn ra, vẻ mặt rất ngọt ngào, giọng nói cực kỳ dịu dàng “Không quên. Anh biết không, lúc anh đưa tay về phía em, dường như em đã nhìn thấy được tương lai, thì ra không phải là mơ, tất cả đều là thật.”“Nếu như biết trước sẽ có ngày hôm nay.” Cận Thời Xuyên dừng một chút rồi mới nói tiếp được, “Anh sẽ không để em phải chờ tận mười năm.”Từ Lai cựa mình, chuyển sang một tư thế tiện để hôn nhau nhất, mắt nhắm lại, luồn tay ra sau lưng ôm anh bằng cả hai tay như một con koala đánh đu trên người gã đàn ông.“Cận Thời Xuyên.” Giọng cô êm như một làn gió mát, thổi từng con chữ khảm vào tim đối phương, “Em yêu anh.”“Anh cũng yêu em.” Cận Thời Xuyên cúi đầu ngậm môi Từ Lai, từ dịu dàng đến nồng nàn rồi từ từ buông ra. Cô nàng trong lòng đã ngủ mất nắm tay cô thật chặt, nhắm mắt lại, dịu dàng thủ thỉ “Ngủ ngon nhé, cô gái của anh.”Đêm Giáng sinh ấy, đêm Bình an không có tuyết rơi mà chỉ có tiếng mưa rơi đì độp, họ sẽ còn nhớ còn nhớ mãi cái đêm, khi hai người yêu nhau, yêu đến mức chỉ có thể dùng cách ấy mới diễn tả được, yêu đến mức ôm nhau mà tưởng như đã có được cả thế giới.…Sáng Giáng sinh không có quà của ông già Noel cũng không thấy người đàn ông nằm cạnh mình đâu, Từ Lai cựa quậy cái cơ thể mỏi rã rời ngồi đảo quanh không tìm thấy quần áo của mình đâu, cô mới nhớ ra đêm qua nó đã bị Cận Thời Xuyên làm rách mất, mặt tự dưng đỏ Lai quấn chăn, mở ngăn tủ quần áo, trông thấy chiếc áo quân phục của anh lại nhớ ra một chuyện, len lén cười trộm rồi cầm nó đi vào phòng rửa sạch sẽ xong xuôi, lại trước gương nhìn thử, thật muốn khóc quá. Từ cổ đến mắt cá chân, chỗ nào cũng có dấu cũng chẳng làm gì được, mặc áo quân phục của Cận Thời Xuyên vào rồi ra khỏi phòng phòng rất ấm áp, Từ Lai không đi dép nữa, đi chân trần ra tìm người đàn ông của cô. Phòng khách có tiếng ti vi nhưng không có ai tiếng động vọng ra từ phòng bếp. Cô cào mái tóc ướt của mình rồi đi sang nhiên, người ở phòng bếp đang xắn tay nấu canh cho nhạy bén của người lính giúp Cận Thời Xuyên không cần quay đầu cũng biết là ai tới. Chiếc thìa trong tay anh vẫn đang quấy đều đồ trong nồi, giọng nói buổi sáng mờ ám hơn những lúc khác trong ngày một chút.“Dậy rồi à?” Anh bỏ thìa xuống, đậy vung rồi quay lưng lại, câu hỏi muốn làm gì mắc lại trong cổ họng trước vẻ ngoài của con gái mặc áo quân phục trên người, vạt áo chỉ ngang bắp đùi, đôi chân dài trắng bóc, thẳng tắp, cổ áo không được cài đủ khuy, mái tóc ướt thấm vào vải, làm nổi bật lên chỗ nào hầu của anh trượt lên rồi lại trượt xuống, mắt nhìn đăm đăm ngắm cô sáng chiếc áo quân phục đứng đắn, nghiêm chỉnh thế mà em ấy mặc vào một cái liền gợi tình ngay Lai đang tựa người liền đứng thẳng dậy, chân xếp ngay ngắn theo tư thế đứng nghiêm, tay phải đưa lên chào theo quân lễ “Đội trưởng Cận, chào buổi sáng.”“Chào cái con khỉ.”Cận Thời Xuyên bước nhanh tới, bế cô đặt lên bệ bếp, kề sát vào Lai chỉ định trêu anh thôi, không ngờ lại chọc phải lửa. Chiếc áo bị kéo xuống nửa chừng, mắc lủng lẳng trên người. Cô vội đẩy anh ra “Bữa sáng được rồi kìa, ăn đã.”“Ăn em xong rồi mới ăn sáng.”Cận Thời Xuyên thở loạn nhịp, lại sáp về phía Từ Lai, vào thêm lần nữa…Sau khi xong xuôi, chân Từ Lai run run, quay về phòng tìm áo len và quần dài của anh để mặc, che kín người từ đầu đến chân, xỏ dép lê rồi quay ra đúng lúc bữa sáng được dọn ra nàng mới sáng ra đã tự tìm đường chết, bị người ta ăn sạch bách xong giờ đói mềm người, vừa thấy đồ liền xông vào ăn, thế là bị bỏng miệng.“Em ăn chầm chậm thôi, không ai giành với em đâu mà.” Cận Thời Xuyên tươi cười đưa tay xoa miệng Lai nguýt anh một cái sắc lẹm “Nếu không phải anh cứ ép em thì em sao lại đói thế chứ?”Cận Thời Xuyên ăn một miếng rồi lại thản nhiên nói với Từ Lai “Ồ, thế là nên trách anh không cho em ăn no nhỉ?”“Trách em.” Từ Lai cố ý thở dài, “Trách em ngu ngốc mới sáng ra đã đi trêu ghẹo sói háo sắc.”“Rất hoan nghênh em đến trêu ghẹo anh.” Cận Thời Xuyên cười rất vui vẻ, tinh thần có vẻ vô cùng sảng Lai không thèm để ý Cận Thời Xuyên nữa, cắm đầu cắm cổ ăn Thời Xuyên thấy dáng vẻ dễ thương của cô nàng, đâm ra lại rất muốn trêu ghẹo thêm. Thì ra, lời hồi trước các anh em cứ bảo ở nhà trêu ghẹo vợ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, giờ thì anh hiểu sâu sắc rồi, cực kỳ sâu sắc.“Lai Lai này.” Cận Thời Xuyên gọi cô.“Dạ.” Từ Lai thấy đồ Cận Thời Xuyên nấu thật sự ngon nên đang ăn rất nhiệt tình.“Trước kia em từng học múa à?”Tự dưng hỏi một câu không đầu không cuối, Từ Lai ngơ ngác nhìn Cận Thời Xuyên “Đâu có học đâu ạ!”Cận Thời Xuyên nhướn mày, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi mới nói “Thế sao mềm thế nhỉ?”Mới đầu Từ Lai nghe không hiểu ngay, ngẫm đi ngẫm lại mới liếc xéo Cận Thời Xuyên và mắng “Đồ lưu manh.”Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai đỏ bừng mặt thì phá lên cười khoái tháng thế này thật tuyệt, thật là tuyệt!Ăn sáng xong đã hơn mười giờ. Bị vần vò mãi, ăn xong liền mệt rũ người. Từ Lai nhờ Cận Thời Xuyên về nhà mình lấy giúp ít quần áo còn mình thì về phòng đi ngủ một mạch đến tận chiều. Cận Thời Xuyên kéo rèm cửa sổ cho cô nên phòng ngủ tối thui. Từ Lai ngồi ngẩn ra trên giường một lúc mời lề mề xuống phòng bếp rót cốc nước xong thì nghe thấy tiếng mở cửa, Từ Lai vội chạy ra đó, hóa Thời Xuyên xách hai va li đồ vào, tiện tay đóng luôn cửa nhà lại, cản gió rét ở ngoài.“Anh mang va li của em tới đây làm gì?” Từ Lai chẳng hiểu ra sao cả, hết nhìn Cận Thời Xuyên lại nhìn va li rồi lại nhìn Cận Thời Thời Xuyên vươn tay ôm Từ Lai. Cơ thể ấm áp của cô vợ khiến hơi lạnh bám trên người anh lập tức chạy bảo “Tạm thời mang mấy bộ đồ theo mùa treo trong tủ quần áo và giầy dép của em qua đây, với cả đồ dùng hàng ngày, mấy cái chai lọ để trên bàn trang điểm, chai lớn chai bé trong nhà tắm, anh cũng chẳng biết là gì nữa, cứ mang tuốt sang, à, với cả đồ lót của em cũng mang sang rồi, còn mấy thứ khác thì từ từ chuyển…”Từ Lai bịt cái miệng nói liên tằng tằng của Cận Thời Xuyên lại, ngơ ngác hỏi “Anh đang dọn nhà cho em đấy à?”Cận Thời Xuyên gật đầu, để mặc Từ Lai bịt miệng mình thoải mái.“Anh tiền trảm hậu tấu hay đây là âm mưu từ trước hả?” Chẳng trách nhờ anh về nhà lấy đồ cho mình, anh chẳng do dự chút nào đã đồng ý Thời Xuyên kéo tay cô từ miệng đặt xuống bên hông, cúi đầu nhìn từ Lai “Cầu hôn đã cầu hôn rồi, ngủ cũng đã ngủ rồi, chẳng lẽ không nên ở cùng nhau à?”Từ Lai lườm Cận Thời Xuyên một cái. Xem đấy, đội trưởng lại bắt đầu độc tài rồi đấy. Có điều, hình như cũng hơi hơi có lý.“Giờ cùng lắm chỉ coi là ở chung thôi.” Cô nháy nháy mắt, “Vẫn chưa có giấy tờ nhậm chức nhé.”Cận Thời Xuyên gật đầu, buông Từ Lai ra, quay lại ngăn tủ trước cửa cầm một túi hồ sơ rồi kéo Từ Lai đi vào đi vừa nói với cô “Vừa rồi, anh tiện đường qua phòng Công tác chính trị lấy mẫu đơn xin kết hôn rồi.”“Anh có nhất thiết phải nôn nóng thế không hả?” Từ Lai dở khóc dở cười.“Không phải em bảo là chưa có giấy tờ nhậm chức sao?”Cận Thời Xuyên ngồi xuống ghế, kéo Từ Lai ngồi xuống đùi mình, lấy giấy tờ trong túi hồ sơ ra, đặt lên bàn, mở ngăn kéo lấy bút.“Em đọc đi anh viết.” Anh vào tư thế sẵn sàng rồi nói với Từ Lai ngồi trên người Cận Thời Xuyên, tươi cười nhìn tờ giấy đặt trên bàn, cảm thấy mấy chữ “Bảng báo cáo đơn xin kết hôn” in thật to trên đó thật hết sức trang đọc “Tên, giới tính, nam, Cận Thời Xuyên, nữ, Từ Lai…”Những nét bút cứng cáp anh đưa chỉ dài vài phân nhưng như thể chứa đựng cả cuộc đời tương lai, hàng mấy chục năm tươi Lai nhìn chăm chú nét mực đen trên tờ giấy trắng, mắt đỏ thầm nguyện cầu trong lòng Cận Thời Xuyên, anh nhất định phải bình an cả đời, ở bên em đến lúc bạc thích*Mẫu đơn xin kết hôn 申请结婚报告表 người trong quân đội, công an, cảnh sát khi muốn kết hôn thì phải điền đơn này. Ở Việt Nam mình cũng vậy. Nội dung cần điền cơ bản giống một bản sơ yếu lí lịch có tóm tắt thành phần gia đình và quá trình học tập, công tác.*Koala hay còn gọi là gấu túi. Tư thế ôm kiểu koala *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Lục Phương Kỳ đuổi đến nơi thì vừa hay bắt gặp Cận Thời Xuyên đang bế bổng một cô gái. Nhờ cặp mắt sắc, anh liếc một cái liền thấy ngay trên mặt băng vải trên tay Cận Thời Xuyên có vết máu.“Đội trưởng, mọi người bị sao vậy? Tay của anh… ôi chao ôi…”Cận Thời Xuyên không thèm để ý đến Lục Phương Kỳ, đi theo y tá vào phòng Phương Kỳ nhìn theo bỗng lại thấy vui mừng. Vừa rồi, cái mặt kia của Cận Thời Xuyên rõ ràng là lo lắng! Anh chắc chắn không nhìn nhầm, đúng là lo lắng, chắc là lo lắng cho cô gái trong lòng nhỉ?Nghĩ đến đây, anh không kiềm được ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu là trần nhà trắng tinh, nhưng cũng không cản trở được việc anh cảm ơn ông trời đã sắp đặt số mệnh để hai người kia gặp nhau.“Ông trời ơi, nhất định ông đã nghe thấy lời cầu nguyện của con rồi phải không? A-men!”Đầu bị vỗ một cái, Lục Phương Kỳ cau mày quay người lại. Cận Thời Xuyên giấu tay vào túi “Chưa về đi à, ở đấy khấn vái gì đấy?”Lục Phương Kỳ kêu “Ôi chao, lão đại, dù gì tôi cũng là chính trị viên, để cho tôi chút thể diện trước công chúng được không?”“Ông cũng biết mình là chính trị viên à, ông có ra dáng chính trị viên chút nào không? Mấy thằng kia có coi ông là gì?” Cận Thời Xuyên nói bằng giọng tán gẫu thoải mái, không phải đang dạy dỗ người khác.“Tôi thấy thế này hay mà, gần gũi nhân dân.” Lục Phương Kỳ hỏi đến vết thương trên tay Cận Thời Xuyên, “Này, tay ông làm sao đấy?”“Đủ rồi đấy, thu quân, cút về đi, về mà viết báo cáo đi.” Cận Thời Xuyên nghiêm giọng ra lệnh.“Rõ.” Lục Phương Kỳ hết nói nổi gã này, tay bị thương mà làm như trò đùa ấy, mới đầu anh ta cũng thấy lo lo, kết quả người bị thương lại không thèm để ý, anh ta thèm vào lo nữa, chưa kể, trong kia còn có một vị, có lo cũng chưa đến lượt anh ta đâu!Lục Phương Kỳ đi vòng qua Cận Thời Xuyên rồi mới bồi thêm một câu sau lưng “Không cản trở ông và chị dâu vui vẻ nữa nhé!”Nhân lúc Cận Thời Xuyên còn chưa kịp xoay lại đạp mình, anh ta ù té chạy cho xa.“Á!”Giọng Từ Lai vọng ra từ trong phòng khám. Cận Thời Xuyên vội vã chạy vào. Bác sĩ bỏ chân Từ Lai xuống, ngẩng lên nhìn Cận Thời Xuyên, cười nói với anh “Mắt cá chân của vợ anh bị trật khớp, đã nắn lại rồi, không phải lo.”“Cô ấy không phải vợ tôi.” Cận Thời Xuyên vừa lại gần vừa giải Từ Lai đã bớt đau, cô nghe thấy Cận Thời Xuyên vội vàng giải thích thì không khỏi khịt mũi coi thường, chối nhanh vậy làm gì? Làm vợ anh thì anh mất mặt lắm à?“Ồ, ngại quá, chân của bạn gái cậu cần phải chăm sóc cho tốt, hết sưng là không sao nữa.” Bác sĩ thấy vừa nãy hai người thân mật với nhau, đoán rằng nếu không phải vợ chồng thì chắc là người yêu rồi.“Tôi không phải bạn gái anh ta.” Từ Lai trả đũa sĩ dừng bút nhìn hai người, hàng ngàn chữ mẹ kiếp lướt qua đầu, thời nay làm bác sĩ thật không dễ, còn phải học thêm cả tâm lý học hành vi để tránh ghép đôi nhầm nữa.“Khụ khụ.” Bác sĩ húng hắng giọng rồi viết tiếp, nói với người đàn ông đang đứng cạnh cô gái, “Tay của anh phải đi xem lại đi, vải băng dính máu, miệng vết thương nứt rồi đấy.”Từ Lai lập tức nhìn sang Cận Thời Xuyên, miếng vải xô trắng đúng là đã loang lổ vết máu, vừa rồi sao cô lại không thấy chứ.“Do ban nữa cứu người nên làm miệng vết thương bị nứt ra hả? Anh mau đi tìm bác sĩ khám thử đi.” Từ Lai đẩy tay Cận Thời Xuyên.“Vội gì.”“Thế gì mới vội, máu chảy thành dòng mới vội đúng không?”“Không sao đâu.”“Cận Thời Xuyên.” Từ Lai nghiêm mặt, “Đó là vết dao, sâu lắm đó.”“Anh biết mà.”Bác sĩ bối rối, quan hệ giữa hai người này thật là khó hiểu quá!Anh ta, một con chó độc thân hơn ba mươi mốt tuổi, bị hai người này ép ăn thức ăn cho chó!“Đi lấy thuốc đi!” Bác sĩ đưa đơn cho Từ Lai, tươi cười rạng rỡ, anh ta nhịn, nhịn cho đôi nam nữ đẹp lóa mắt này đùa giỡn trước mặt anh Lai mỉm cười với bác sĩ, cầm đơn thuốc rồi nói “Cảm ơn bác sĩ.”Bác sĩ “sói cô độc” bị nụ cười của cô gái hạ gục tại chỗ, hận không thể đứng dậy nói với tay đàn ông đứng bên cạnh cô gái Mau buông cô ấy ra, để đó cho điều, nhìn dáng vóc cao to, nhìn vẻ ngoài tuấn tú, lại nhìn cặp mắt sắc bén, kiêu ngạo của tay kia, cuối cùng bác sĩ cảm thấy hay là thôi Lai đứng dậy, Cận Thời Xuyên hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, lập tức lại đỡ cô.“Em tự đi được, anh mau đi xem tay sao đi.” Từ Lai nói hơi giận Thời Xuyên cúi đầu nhìn cái mắt cá chân mảnh mai đã sưng to như chiếc bánh bao “Chân em khập khà khập khiễng đi đến tối cũng không xuống được dưới tầng đâu.”Từ Lai nhìn xuống chân mình rồi lại nhìn vết thương của Cận Thời Xuyên, sau đó vòng qua bên tay trái của anh “Vậy đỡ bên này.”“Ừ.” Cận Thời Xuyên đỡ Từ Lai từ từ đi ra ngoài.“Chúng ta thế này giống “Thiên tàn Địa khuyết” nhỉ?”“Vẫn còn lòng dạ đùa bỡn cơ à?”“…”Bác sĩ ở trong phòng khám thấy hai người rõ ràng là lo lắng cho đối phương mà vẫn không chịu nhường nhau rồi lại nghe hai người nói chuyện nữa, quyết định lấy điện thoại gọi.“Này, lần trước cậu bảo có một cô gái muốn giới thiệu với tôi phải không, tối nay tôi rảnh đấy.”…Từ Lai cầm thuốc, Cận Thời Xuyên đi băng bó cẩn thận lại xong thì đã gần sáu giờ, ông trời bỗng nhiên đổi sắc mặt, gió mạnh nổi lên cuồn cuộn, mây mưa ùn ùn kéo Thời Xuyên đỡ Từ Lai lên xe, nói với cô “Chắc là mưa to đấy, anh đưa em về nhà, cơm để bữa khác ăn.”“Cũng được.” Từ Lai nghĩ tay chân họ hiện giờ đang què quặt cả rồi, quả thực không hợp ra ngoài ăn cơm, hơn nữa Bình An còn đang ở nhà.“Dây an toàn.” Cận Thời Xuyên cứ tưởng con bé này phải lằng nhằng thêm gì đó nữa, không ngờ lại đồng ý nhanh đến Lai thắt dây an toàn xong, xe liền lăn bánh, chạy được nửa đường thì một tia chớp rạch ngang như một thanh kiếm thần chém rách bầu trời, sấm sét nổ đùng đoàng, ù tai điếc cối ven đường ngả nghiêng, hận không thể mọc chân bỏ chạy, bầu trời đen sì như mặt quỷ, những tòa nhà cao tầng nằm lố nhố lẻ chiếc xe lao đi vù vù, mưa sầm sập trút xuống, hạt mưa to bằng hạt đậu điên cuồng ném lên mặt kính chắn đó mưa xâu thành chuỗi trút xuống mui xe, độ ẩm không khí lập tức tăng Thời Xuyên quan sát đường sá, mở radio nghe tin tức thời sự, Từ Lai cũng mở weibo đọc tin mới.“Tia sét ban nãy đánh trúng một chiếc xe.”Trong lúc chờ đèn đỏ, Từ Lai cho Cận Thời Xuyên xem clip trên điện thoại dài một phút quay từ cảnh tia sét trắng lao từ trên trời xuống, tiếp đó là tiếng con gái hét ầm xanh sáng lên, Cận Thời Xuyên tiếp tục cho xe chạy, vừa lái xe vừa hỏi “Bình thường ở nhà em ăn gì?”Từ Lai dời mắt khỏi điện thoại, nhìn Cận Thời Xuyên “Ăn thức ăn ngoài ạ!”“Em không nấu cơm à?”“Thỉnh thoảng có nấu.” Tài nấu ăn của cô, ờm, just so so.“Vậy tối nay em ăn gì?”“Tiện gì ăn đó thôi.”“Trong nhà có đồ ăn à?”“Không có.” Từ hồi về, cô toàn gọi đồ ăn ở ngoài, không thì là ra ngoài Thời Xuyên liếc qua Từ Lai “Lại gọi thức ăn ngoài hả?”“Tất nhiên là không, mưa to thế này, shipper dễ bị tai nạn lắm.”“Tư tưởng giác ngộ cao đấy.” Cận Thời Xuyên tấp xe vào chỗ chuyên đậu xe trên lề đường, tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống Lai vươn tay níu Cận Thời Xuyên lại “Anh làm gì đấy?”“Đợi ở trên xe nhé.” Cận Thời Xuyên nói xong thì đóng cửa xe lại, lấy chiếc ô từ cốp sau ra, đi lên vỉa Lai nhìn mãi cũng không đoán ra anh đi đâu, trời mưa to quá, cô chỉ có thể kiên nhẫn khoảng hai mươi phút, cửa ghế lái mở ra, Cận Thời Xuyên đưa cái túi trong tay cho Từ Lai, thu ô lại, ngồi xuống, đóng cửa Lai không vội xem đồ trong tay mà nhìn chằm chằm Cận Thời Xuyên, tình trạng hiện tại của anh cũng coi như là nude bán thân nhỉ?Mái tóc ngắn ngấm đầy nước mưa, mặt cũng ướt, áo phông ướt nhép, dán lên người, cơ ngực, cơ bụng, bắp tay đều thấy ơi, làm người ta chảy máu mũi mất thôi…Cô đưa khăn giấy cho Cận Thời Xuyên “Không phải anh có mang ô à?”“Mưa to quá.” Cận Thời Xuyên cầm khăn giấy lau qua đầu và mặt, tiếp tục nói, “Mua ít đồ ăn cho em rồi đấy, về nhà tự nấu lên ăn tạm nhé.”Giờ Từ Lai mới nhìn đến cái túi to trong tay mình, đồ bên trong túi ni lông không bị ướt, có ba cái hộp, hai mặn một Lai nhìn sang người đàn ông ngồi bên ghế lái đang khởi động xe, rõ ràng là một tên mình đồng da sắt, hóa ra lại có tấm lòng ấm áp như vậy, rõ ràng đối xử với cô rất lạnh lùng, nhưng lúc nào cũng suy nghĩ cho cô.“Cận Thời Xuyên.” Từ Lai gọi đầy đủ cả họ lẫn tên, giọng nói rất dịu dàng.“Gì?”“Anh còn nhớ đúng không?”“Nhớ cái gì?”“Anh sẽ lấy em.”Chú thích*chó độc thân hay cẩu độc thân là cách gọi vui chỉ dân thức ăn cho chó hoặc gọi là cẩu lương dùng để chỉ các màn tình củm; chúng đều là các từ lóng do các bạn trẻ Trung Quốc nghĩ ra.*Thiên tàn Địa khuyết 天残地缺 là tên một bộ phim chưởng của Đài Loan sản xuất năm 1977. Nhân vật chính là 2 cao thủ, một người bị cụt hẳn 2 tay còn người kia thì bị què cả hai chân.*Just so so mình để nguyên văn tiếng Anh theo tác giả. Cụm từ này ít được dùng trong tiếng Anh của người nói tiếng Anh bản ngữ nhưng không hiểu sao nó được đưa vào trong sách giáo khoa Tiếng Anh ở Trung Quốc. Từ này thường được dùng như nghĩa là tàm tạm, không hay không dở. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thanh minh thời tiết vũ phân phân, Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn. Tá vấn tửu gia hà xứ hữu? Mục đồng… mục đồng…”Một thằng bé ngồi dưới hiên nhà gãi đầu gãi tai, hàng mày bé xíu cau lại, bĩu môi nhìn từng chuỗi hạt mưa đập xuống nền đá xanh, nở bung thành nhưng đóa hoa bọt nước đẹp mê ly, thế là lại quên mất câu cuối.“Mục đồng dao chỉ Hạnh Hoa thôn.” Một giọng nói dịu dàng như đóa hoa đào nở rộ đi kèm với vẻ trêu ghẹo vẳng đến tai cậu cậu ngẩng đầu nhìn lên. Có một chị gái quen mắt cầm ô cười tươi tắn, mắt sáng ngời như những vì sao trên trời đang nhìn cậu ta.“Nhớ chưa?”“Ơ, nhớ rồi ạ.” Cu cậu gật đầu, ra chiều đã Lai nhoẻn cười gật gù “Đừng để sang năm sau em vẫn không nhớ được câu này đấy.”“Nhất định em nhớ được mà.” Thằng bé tức khí, đứng dậy chống nạnh gào lên.“Ừ, ừ, được rồi.” Từ Lai càng cười vui vẻ hơn, vẫy tay chào cậu bé, “Bái bai nhé.”Nói xong, cô gái tiếp tục đi về phía trước trên con đường lát đá xanh. Qua màn mưa, bóng người cầm chiếc ô đen càng đi càng xa. Cậu bé nhìn theo bóng lưng mảnh mai đang ngày một nhỏ dần, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngây ngô, không hiểu ra sao mà năm nào chị gái này cũng đến vậy nhỉ?À, không phải, còn cả anh lính hay cho cu cậu kẹo nữa…Trước sau tuổi vẫn còn nhỏ nên không nghĩ ra được, thằng bé giận dỗi gãi đầu, quay vào nhà.…Mưa tháng Tư lúc nào cũng êm dịu. Xa xa, màn mưa bụi bay che mờ bóng núi xanh biếc xanh. Một đứa trẻ sống nơi núi rừng chưa rõ sự đời làm sao biết được trên ngọn núi này có những vị anh hùng đặc biệt đang yên giấc ngủ quốc kỳ thấm ướt mưa phấp phới bay trong gió một màu đỏ rực rỡ và thiêng Lai đi đến dưới chân cột cờ, chăm chú ngước nhìn lên, từng bước từng bước, đạp qua những vũng nước mưa, tiếp tục đi về phía nơi này là nghĩa trang và đài tưởng niệm các chú chó anh hùng. Toàn bộ các chú chó nghiệp vụ đã hy sinh của Du Giang đều được chôn cất tại xanh phủ khắp cả ngọn núi sẽ mãi mãi bao bọc những liệt sĩ nằm đây, đời đời lưu Lai leo từng bậc từng bậc, vừa đi vừa phóng mắt ngắm nhìn hai bên lối đi lên, từng hàng bia mộ xếp ngay hàng thẳng lối như những người chiến sĩ trấn thủ biên thùy, cương trực và nghiêm đi đến trước một tấm bia mộ. Một chú chó béc-giê Đức dũng mãnh đang há mõm, thè lưỡi, ngồi trong tấm ảnh lẳng lặng nhìn cô. Dưới tấm ảnh có khắc dòng chữ chú chó anh hùng Truy Phong. Trên bệ đá là một bó cỏ đuôi chó bị ướt mưa khiến nó trông càng có sức sống Lai giật mình, lập tức xoay người, quay lại phía bậc thang, phóng mắt nhìn xuống dưới chân màn mưa, có một người qua đường cao to cường tráng, bóng lưng như ẩn như hiện, mặc chiếc áo màu xanh ô liu rất hút mắt. Cô đang định đuổi theo thì người áo xanh ấy đã lên một chiếc xe việt dã màu đen, trong nháy mắt, chiếc xe mất hút như sương như khói trong màn cách, Từ Lai quay lại chỗ cũ, ngồi xổm xuống vuốt ve mặt bia, cái ô kẹp ở cổ, những ngón tay mảnh khảnh cầm bó cỏ đuôi chó lên tết lại.“Truy Phong, mày nói xem, sao năm nào chị cũng chậm chân hơn anh ấy vậy.” Từ Lai mỉm cười, những ngón tay đan thoăn cỏ đuôi chó được tết lại thành một vòng hoa, Từ Lai để nó lại chỗ cũ, cầm ô đứng dậy, mắt nhìn xuống tấm bia, Truy Phong trong ảnh vẫn đang nhìn cô chăm chú y hệt như ngày xa nhau năm mắt mới đó đã mười năm rồi!Hôm ấy, trời cũng mưa phùn rả rích như hôm nay, cứ mưa mãi không ngừng, sắc trời âm u khiến người ta không khỏi nghĩ rằng lại sắp sửa có một đợt dư chấn động đất nữa tới. Tuy nhiên, giữa đống gạch đá, vật liệu xây dựng đổ nát của thành phố, hết tốp này đến tốp khác các chiến sĩ bộ đội ứng cứu, cảnh sát phòng cháy chữa cháy, đội ngũ y bác sĩ và các nhóm tình nguyện viên, sau nhiều ngày đêm liên tục thực hiện công tác tìm kiếm cứu nạn, đang trên đường trở màn mưa bụi, Từ Lai chạy về phía tốp người mặc đồ màu da cam, liếc nhìn một cái là thấy ngay người cao nhất, bắt mắt nhất trong ngẩng đầu đứng trước mặt anh, nhoẻn miệng cười tươi rói, khuôn mặt xinh xắn vẫn còn non nớt ôm ấp một chút chờ mong.“Em còn có chuyện muốn nói.” Những hạt mưa bụi lấm tấm đậu trên mái tóc mềm như nhung của người em gái nhỏ như thể được rắc một lớp đường óng ánh, lung Thời Xuyên đứng lại xem “Em nói đi.”“Anh có thể dẫn em đi cùng không?” Đôi con ngươi to tròn của cô run run, rõ ràng muốn thể hiện chuyện rất nhẹ nhàng, sao cũng được nhưng vẫn không giấu nổi sự căng thẳng cực kỳ.“Không thể.” Anh đáp không chút do mắt Từ Lai cay cay, không khỏi rũ xuống rồi lại lập tức giương mắt lên nhìn anh.“Cận đại ca, chúng ta ước hẹn đi!”Cận Thời Xuyên “ừ” một tiếng qua lỗ mũi không lớn không Lai liếc nhìn Truy Phong ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào huấn luyện viên, cô bỗng như có được một dũng khí khổng lồ “Mười năm sau, em đến tìm anh, anh phải chờ em đó.”Sau lưng có người gọi Cận Thời Xuyên, anh không thể nán lại thêm nữa, nhìn cô em gái cười mà không nói, ra lệnh bằng tay cho Truy Phong đứng dậy. Truy Phong lập tức đứng lên nhìn Từ Lai một cái rồi ngoay ngoảy cái đuôi bám theo Cận Thời Xuyên rời Lai cứng đầu hét thật to với bóng lưng của Cận Thời Xuyên “Em nói được là làm được.”Cận Thời Xuyên ngoái đầu lại đáp “Cố gắng học tập, phấn đấu mỗi ngày.”Hồi tưởng đến đây, Từ Lai bỗng dưng bật cười thành tiếng, có lẽ cô đã không còn là con bé con năm đó anh dặn cố gắng học tập, phấn đấu mỗi ngày nữa gian không níu người, năm tháng chẳng giữ mười năm rồi, cô trở lại thành phố này, đi thực hiện một lời ước hẹn ngày niên thích*”Thanh minh thời tiết vũ phân phân…” là bài thơ “Thanh minh” của Đỗ Mục. Dịch nghĩa là“Tiết thanh minh mưa rơi lất phấtNgười đi trên đường buồn tan nát cả tấm lòngƯớm hỏi nơi nào có quán rượuTrẻ chăn trâu chỉ xóm Hoa Hạnh ở đằng xa”Bản dịch thơ của Phí Minh Tâm“Thanh minh lất phất mưa từng cơnLữ khách buồn tênh nát cả hồnƯớm hỏi nơi đâu có quán rượuMục đồng chỉ đến Hạnh Hoa thôn.”Nguồn thivien*con đường lát đá*chó becgie Đức*cỏ đuôi chó*áo màu xanh ô liu hình chỉ mang tính minh họa vì tác giả không nói rõ là áo kiểu gì.*xe việt dã là những loại xe có khả năng chinh phục những địa hình hiểm trở, gồ ghề nhờ hệ thống dẫn động 4 bánh, hộp số phụ cho phép xe đi chậm trên những địa hình khó, gầm xe cao, độ bám đường và khả năng cân bằng trên mặt đường dốc tốt. Những dòng xe việt dã đẳng cấp có thể kể đến như Hummer H2, LandRover Range Rover, Mercedes-Benz GL450, Trong hình là một chiếc Hummer H2 đen. Giới thiệu Truyện Thời Gian Như Hẹn của tác giả Tiểu Lộ o O o Một câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã. Khi trong đống đổ nát, nó lại nhận ra được mùi hương trên người cô. Anh duỗi tay về phía cô, dường như cô đã thấy trước được mai này có một ngày. – Anh gả cho em nhé! – Ừ. Thời gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả đời. Cận Thời Xuyên – Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện? Từ Lai – Muốn trở thành người xứng với anh. Cận Thời Xuyên – Anh chỉ là một tên lính. Từ Lai – Không, anh là người hùng của em. ~~~~~ Mời quý đạo hữu thưởng thức truyện … Xem thêm ...

thời gian như hẹn